Định nghĩa cho Nhạc đương đại.
Xin trích ra đây những lời giới thiệu sơ lược nhất về Nhạc đương đại của ISCM (The
 International Society of Contemporary Music - tạm dịch là Hiệp hội Âm 
nhạc Đương đại Quốc tế - được thành lập từ năm 1922 tại Salzburg - quê 
hương Mozart): Vào buổi bình minh của thế kỷ 
21, phạm vi các hình thức âm nhạc mà chúng ta từng biết, từng tiếp cận 
đã trở nên rộng lớn hơn bao giờ hết nhờ những tiến bộ công nghệ vĩ đại 
của thế kỷ 20. Như vậy, đưa ra một định nghĩa về "Âm nhạc đương đại" là 
rất khó khăn, khi những nhạc sĩ sáng tác chịu ảnh hưởng của ngày càng 
nhiều các loại hình âm thanh - âm nhạc và không phải âm nhạc. Các nghệ 
sĩ biểu diễn giới thiệu âm nhạc đương đại đến công chúng bằng rất nhiều 
hình thức. Đã đến lúc cần phải xác định lại mối quan hệ giữa người sáng 
tác - người biểu diễn và người thưởng thức.
Đúng là rất khó khi đưa 
ra một định nghĩa về nhạc đương đại, ngay cả những nghệ sĩ đang hàng 
ngày sáng tác, biểu diễn cũng ấp úng khi được yêu cầu định nghĩa những 
gì mình đang làm, họ chỉ biết làm những gì mà mình thích và cho là đương
 đại thôi, tức là thực hành và không quan tâm đến lý thuyết!  Và bản 
thân các tác phẩm âm nhạc đương đại nếu chỉ nằm trên giấy theo những 
hình thức lý âm thông thường thì cũng rất khó khiến người ta nhận ra 
tính đương đại trong đó, nó chỉ thực sự là "đương đại" khi được vang lên
 với những âm thanh.
Có thể hiểu đơn giản thế này: Nếu chỉ xét riêng bản thân từ đương đại - contemporary
 thì không phải nói gì nhiều, sẽ là những gì đang diễn ra, đang xảy ra 
theo đúng quy luật thời gian, những sáng tạo, cách tân nếu có cũng là 
bình thường - nghệ thuật cũng phải tiến bộ cùng với cuộc sống! Nhưng khi
 contemporary - đương đại trở thành một tính từ đi cùng 
một loại hình nghệ thuật nào đó thì thể loại ấy đương nhiên đã được 
khoanh lại, tồn tại một cách độc lập tương đối với những thể loại anh em
 của nó, những gì "không đương đại"!
Và vì thế, Nhạc đương đại
 cùng những thành tố của nó như Jazz đương đại, Folk đương đại, Cổ điển 
đương đại, Opera đương đại, Techno đương đại... cùng những thứ âm nhạc 
chỉ đương đại mới có như Computer music, có một vị trí riêng trong dòng 
chảy âm nhạc bên cạnh những dòng nhạc theo truyền thống khác. Đương đại 
được hiểu là những sáng tạo trước đó chưa có hoặc mới chỉ là mày mò và  
hiện tại đã được hoàn chỉnh ở một mức có thể định danh. Giải Grammy vẫn 
luôn có những giải dành cho các dòng nhạc đương đại và cả dòng nhạc 
truyền thống như để tôn vinh cho những nỗ lực sáng tạo mới cũng như duy 
trì những gì đã có.
Thế giới Nhạc đương đại
Là một "lãnh thổ" rất khó tìm ra địa giới, Nhạc đương đại xoá nhoà ranh giới giữa Âm nhạc và Âm thanh, coi những âm thanh đời thường, bất chợt cũng là âm nhạc, là phương tiện sáng tạo. Hãy đọc tiếp một định nghĩa về Nhạc cổ điển đương đại thế kỷ 20: "Nhạc cổ điển thế kỷ 20 đưa chúng ta đi từ thời Lãng mạn đến những thử nghiệm kỹ thuật, từ những âm thanh tạo ra từ máy vi tính tới những âm thanh do đám đông khán giả cùng bao nhiêu người bình thường khác tạo ra hàng ngày khi thắt cravat hay đánh răng" (AMG Music Glossary).
Theo quan niệm phổ biến 
hiện nay trong giới làm nhạc đương đại, những dòng nhạc có tính đại 
chúng lớn như pop-rock không phải là đối tượng để Nhạc đương đại ngó 
ngàng đến. Họ quan tâm nhiều đến những thể loại đòi hỏi tính sáng tạo và
 kỹ thuật sáng tác cao như cổ điển, jazz và các hình thức thử nghiệm 
mới. Được nói đến nhiều nhất hiện nay là hình thức "sắp đặt âm thanh" - 
sound installation. Âm nhạc không đi theo con đường truyền thống từ 
những nốt nhạc trên giấy đến dàn nhạc nữa, mà được thể hiện bằng những mảng khối âm thanh đa dạng được xếp cạnh nhau, chồng lên nhau theo một ý tưởng nào đó của tác giả. 
Cùng 
với "sắp đặt âm thanh" là "trình diễn âm thanh" - sound performance, 
hình thức mà theo quan niệm của các tác giả, ở đó, tác giả và những sản 
phẩm âm thanh của mình có chung vị thế, có vai trò ngang nhau trong một 
màn trình diễn. Tác giả tạo ra âm thanh trên "sân khấu", và những âm 
thanh ấy trở thành các "nhân vật" trình diễn ý tưởng của tác giả theo 
cách của chúng.
Nhạc 
đương đại đi ngược lại xu hướng của nhạc đại chúng (là dễ nghe, dễ tiếp 
nhận) và dường như "thách đố" cảm thụ truyền thống. Dù các nghệ sĩ Nhạc 
đương đại không coi "khó nghe, khó tiếp nhận" là tiêu chuẩn sáng tạo của
 họ nhưng do những gì họ làm ra thường quá lạ lẫm, quá mới mẻ nên công 
chúng không dễ gì mà cảm được, kể cả những khán giả "đã được giáo 
dục"(!). 
Cũng vì những sự mập mờ 
như vậy mà những nghệ sĩ nhạc đương đại dễ bị mang tiếng là mượn danh 
đương đại để che giấu sự bất tài và biện minh cho những "sáng tạo" quái 
đản, lập dị. Biên giới sáng tạo của người nghệ sĩ có thể là vô cùng 
nhưng điều đó cũng dễ bị lạm dụng để trưng ra những sản phẩm không 
ai cảm nhận nổi, khoác cái danh "sáng tạo"! 
< Theo Nguyễn Minh, giaidieuxanh.vn > 
 
 






 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét